THÀNH PHỐ TRẺ
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

CÂY TRỨNG CÁ P1

2 posters

Go down

CÂY TRỨNG CÁ P1 Empty CÂY TRỨNG CÁ P1

Bài gửi  thanhha Fri Jul 31, 2009 3:06 pm

CÂY TRỨNG CÁ
(Hòa giải viên ra giữa sân khấu cúi chào hán giả và bắt đầu nói)
HGV : Kính thưa bà con ! Tôi là Hồ Văn Trưởng là tổ trưởng tổ hòa giải số 1 ấp 2 xã Tân Nghĩa huyện Cao lãnh. Tôi tham gia công tác này cũng trên chục năm có dư. Nói thiệt với bà con chứ mới đầu thì cũng khổ tâm lắm, vì thường hay bị mọi người cho là : “ An cơm nhà đi lo chuyện thiên hạ”. Tuy nhiên dần dà rồi bà con cũng hiểu được vai trò của mình đối với cuộc sống. Bây giờ thì bà con thương lắm, hể gặp thì bà con chào hỏi rộn ràng, xôm tụ. Còn có dịp đám tiệc đều không quên mới tôi và các anh em trong tổ hòa giải đến dự như người trong nhà.

Riêng đối với bản thân tôi ngày càng có nhiều kinh nghiệm trong hòa giải. Tôi vận dụng thành thạo, linh hoạt các phương châm : tầm nguyên, phát động cá biệt, vận động Đoàn thể, vận động người tốt, hòa giải đơn phương và hòa giải chung kể cả trước, trong và sau hòa giải nên đã hòa giải được nhiều vụ việc đạt kết quả tốt.

Nói thì nói vậy chứ trong thực tế, cuộc sống phức tạp nhiều hơn so với lý thuyết, cho nên nếu gọi là bí quyết thì tôi với cả các anh em trong tổ đều nhất trí với nhau là phải thật kiên trì : hòa giải một lần không thành thì tiếp tục hòa giải lần hai, lần ba đến khi thành mới thôi. Mỗi lần hòa giải không thành, cả tổ đều ngồi lại với nhau để rút kinh nghiệm, bàn cách làm cho hiệu quả hơn.

Chúng tôi cũng phát hiện ra một điều là có nhiều vụ tưởng là thua chắc, không thể hòa giải thành nhưng nhờ kiên trì, chịu khó tìm ra thực chất của vấn đề, lần ra được mối gỡ, nhiều lúc kết quả còn tốt đẹp hơn cả tưởng tượng. Chúng tôi ví von mỗi cuộc hòa giải như một trận đánh cần tỉnh táo, sáng tìm ra cách đánh phù hợp sẽ dẫn đến thắng lợi và thường là khi nào nắm chắc phần thắng trong tay chúng tôi mới tiến hành hòa giải chung để kết thúc vụ việc.

Hôm nay, thì tôi cũng đang chờ đợi để chuẩn bị hòa giải cho một vụ việc cũng tương đối là hóc búa…

(Vừa lúc đó ông Năm băng bó đầu cổ vừa đi vào vừa rên rĩ)

Ông Năm : Chắc chết chứ sống không nổi đâu chú Trưởng ơi.
HGV : Ua ! Chú bị thương hổm rày lâu rồi mà không bớt sao chú Năm ?
Ông Năm : Bớt gì mà bới chú ơi ! Chạy chữa ta nói hết thuốc tây tới thuốc tàu, hết thuốc nam đến thuốc bắc mà nó vẫn đau nhức không chịu nỗi. Bây giờ là thành thuốc tổng hợp đông tây kim cổ luôn rồi mà có thấy ăn thua gì đâu chú ơi !
HGV : Nhưng mà hôm xảy ra vụ việc tôi thấy vết thương đâu đến nỗi nào?
Ông Năm : Sao mà hổng đến nỗi. Tại chú không biết đó chứ con mẹ Tám này lòng dạ của con mẽ ta nói nó độc ác vô cùng, không thua gì Võ Tắc Thiên hay Từ Hy Thái Hậu đâu. Tui đang lui cui định chặt cây trứng cá, thì bà từ trong nhà vát cây dầm chạy ra. Tôi chưa kịp nói ất giáp gì là bả xáng vô đầu một cái bụp, ngã xuống, tắt đèn, tối thui…
HGV : Chú nói có đúng không, chứ khi không ai lại đánh chú ?
Ông Năm : Tất nhiên là không có khi không rồi, cái bà này bả ăn đàng sống nói đàng gió lắm, rõ ràng là cái cây trứng cá đó là bên đất tui nên tui đốn bỏ, mắc mớ gì bả ngăn cản còn hành hung tôi nữa.
HGV : Mà có phải là cây trứng cá đó nằm bên đất chú hay không ?
Ông Năm : Sao không phải, đất tui chứ đất ai mà không phải.
HGV : Làm sao mà chú chắc ăn như vậy, vì tôi biết rằng hồi xưa chú với ông Tám bạn bè chí cốt cùng về đây khai phá cái đất địa này chung sức, chung lòng mới có mãnh đất đó.
Ông Năm : Đúng vậy, tại anh Tám ảnh chết đi nên vợ ảnh mới sinh chứng tráo trở.
HGV : Nhưng mà vụ việc này đã có chính quyền đứng ra giải quyết một lần rồi, đã xác định lại ranh đất chính xác cho hai bên rồi mà.
Ông Năm : Thì đó, xác định lại chính xác đó là ranh đất nằm giữa cái cây trứng cá, như vậy tôi có quyền đốn nó chứ sao, chẳng lẽ tôi đống nữa cây chừa cho bả nửa cây à.
HGV : Chú Năm ơi là chú Năm, sao chú còn sung quá vậy, tôi thấy chỗ đất đó có bây lớn đâu mà hai nhà cứ hụt hặc với nhau hoài.
Ông Năm : Bây lớn hay không thì tôi không cần biết nhưng vấn đề ở chỗ là tôi không thể nào để thua cái con mẹ già hàm lẽo mép đó được. À mà cái đơn tôi làm chú đã chuyển cho tôi hay chưa, lần này không có hòa giải gì ráo trọi, tôi phải kiện bả ra tòa vì tội cố ý gây thương tích cho người khác cho bả ở tù mới vừa ý tôi. Nè còn đây là bảng kê tiền thuốc nè. Kể cả các lạoi động, tây, nam, bắc hết gần mười triệu đó chứ bộ chơi sao. Chưa kể công lao động, tiền đau buồn nữa đó.
HGV : (Cười) Sao chú tính gì mà nhiều dữ vậy. Đàn bà đụng nhẹ một cái ma giá cao vậy sao ?
Ông Năm : Chứ sao ! Thứ người hung dữ đó phải làm cho nó biết mặt chứ. Ui da ! Ui da ! Đó thấy không lại đau như búa bổ nữa rồi nè ! Ui da ! Ui da!
HGV : Thôi được rồi bây giờ chú ra sau vườn nằm võng nghỉ ngơi đi cho khỏe khi nào dì Tám tới tôi nói chuyện với dì xong thì tôi kêu chú ra giải quyết luôn.
Ông Năm : Ừ! Được rồi, nhưng chú nhớ là không được bênh cho cái bà chằng đó nghe chưa. Thôi tôi vô nghe.
(Ong Năm vô trong)
HGV : (Thở dài) Một số bà con nông dân mình lâu nay vẫn vậy, chuyện bé xé ra to, cắn đắn so đo với nhau từng chút một làm cho vụ việc thêm phức tạp. Nhưng mà được cái nếu giải quyết thấu tình đạt lý thì cũng sẳn sàng hể hả bỏ qua. Do đó người hòa giải viên trước cần lắng nghe họ nói cho hả dạ học mà qua đó mình nhận ra được đâu là chân tưo1ng sự việc.
(Bà Tám bước vào )
Bà Tám : Đâu rồi ! Đâu rồi ! Đâu rồi !
HGV : Ua dì tìm cái gì vậy dì Tám ?
Bà Tám : Thì tìm thằng cha năm nằm vạ đó.
HGV : Ua ? Năm nằm vạ là ai ?
Bà Tám : Thì thằng cha năm Sung chứ còn ai … Từ đàn xa đã nghe tiếng thằng chả ỉ ôi rên rĩ, đàn ông, đàn an gì không biết nhục. Mắc cột chiếc xuồng chứ không thôi nhảy lên bắt được tại trận rồi.
HGV : À ! Chú Năm than là vết thương hành đau nhức nên ra sau nằm nghỉ rồi.
Bà Tám : Thương thiếc gì. Đụng nhẹ có cái mà nhảy đành đạch ra ăn vạ, không biết mắc cở.
HGV : Ua sao nghe chú Năm nói dì đập ổng bằng dầm.
Bà Tám : Dầm đâu mà dầm. Tao chỉ xô ổng một cái mà còn tai bay họa gió như vậy đập ổng bằng dầm chắc dở nhà trốn luôn quá. Tao nói cho mày nghe, tao đang ngồi trong nhà thấy thằng chả xách mác ra chặt vô cây trứng cá cái cụp là tao sôi gan liền. Sẳnca6y dầm kế bên, tao quơ một cái bay ra chơi liền.
HGV : Vậy là phải rồi.
Bà Tám : Hỏng phải. Tao chỉ cầmca6y dầm tay trái cho oai thôi. Tao vừa lấy tay phải xô ổng một cái. Hỏng biết thằng chả yếu thiệt hay giả đò mà ngã cái rầm xuống mương, chứ tao có đập bằng dầm bao giờ.
HGV : Vậy sao, lúc anh em đến thấy chú Năm máu me tùm lum vậy ?
Bà Tám : Thằng chả té xuống mương trúng phải cái gì ai mà biết. Oi đàn ông gì mà dỡ ẹt, chứ mày thấy tao không, đàn bà giá mà thằng chả giỏi nhào vô kiếm ăn.
HGV : Bây giờ chú Năm đòi bồi thường tiền thuốc đó dì Tám tính sao ?
Bà Tám : Ừ, thôi cũng được, bồi thường thì bồi thường, tánh tao quân tử lắm, sức chơi sức chịu, bồi thường chút đỉnh cho chả bồi dưỡng mất máu …Bao nhiêu ?
Ông Năm : (Từ sau bước ra) Mười triệu tiền thuốc, năm triệu tiền ngày công lao động, năm triệu tiền bồi thường tổn thất tinh thần lo âu, buồn bả, vi chi hai chục triệu.
Bà Tám : Cái gì ? Xí ? Một đồng cũng không cho ? Đừng có bày đặt ăn vạ không biết xấu hổ.
(còn tiếp)

thanhha

Tổng số bài gửi : 2
Join date : 31/07/2009

Về Đầu Trang Go down

CÂY TRỨNG CÁ P1 Empty Hỏi về tiểu phẩm cây trứng cá

Bài gửi  riverdust Fri Jul 31, 2009 3:16 pm

Tiểu phẩm này được viết khi nào vậy?

riverdust

Tổng số bài gửi : 2
Join date : 12/07/2009

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết